Sớm mùng 03, trời tạnh ráo và có những phản hồi tích cực, tôi nhận ra rằng mình cũng nên ra ngoài, ngắm nhìn quê hương đổi mới. Và biết đâu, một vài tín hiệu từ vũ trụ sẽ được gửi đến để mình có một năm mới ngập tràn tài lộc hơn.
Bước chân lên núi Nghĩa Lĩnh, tự dưng có một cảm giác lạnh sống lưng. Tôi giật mình rơi vào một không gian tối mịt, không thể thở, cũng chẳng thể cử động chân tay. Từ trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ rực, loé lên những tia máu nhìn vào tôi, hơi thở bốc ra, nồng nặc mùi tử khí và cái lạnh đến thấu xương.
"Mua
cho chị bó hương lên đền đi em" - Tôi giật mình trở lại với hiện thực,
quay lại thấy một chị gái, mũ trùm kín mít như một ninja Lead, đôi mắt ánh lên
tia lửa cửu vĩ, chìa cho tôi một bó hương sặc mùi chakra. Tôi chỉ cảm ơn và
quay đi, bước nhanh đến The Gate - Cánh cổng Tam quan để mỗi người hành hương đến
kính lễ trước khi vào Khu di tích lịch sử Đền Hùng.
Mọi
thứ cứ nhẹ nhàng như bao lần du lịch về nguồn khác của tôi, ngoại trừ việc lúc
nào tôi cũng có cảm giác lành lạnh như một thế lực vô hình đang theo dõi.
Một
buổi du xuân đúng nghĩa, bao gồm cả phần lễ và phần hội. Ấy là cho đến sau khi
chúng tôi về thụ lộc tại một điền trang mạn dưới núi Tản Viên, xuôi về phần
đuôi con rồng đang cuộn mình hướng núi.
Tôi
giáp nịt đầy đủ, cắm chìa khoá và vặn tay ga trên con bạch mã. Nó rít lên từng
hồi như thể đang vươn mình sau những ngày cuối đông. Hoặc cũng vì hôm trước cho
ăn xăng A-95 nên nó khè hơi lắm khói. Cả hai rời khói điền trang, tốc hành xuống
miền xuôi, nơi đất đai trù phú, tươi tốt, giao thương thuận lợi để kiếm cho
mình chút lộc lá đầu năm.
Trời
bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa phùn mùa xuân đem đến cho ta cảm giác căng tràn nhựa
sống, bầu trời trắng, sáng và có một vài tia nắng len qua lũy tre làng, con đường
tôi đi trở nên dài và thẳng tắp.
Và
rồi, những hạt mưa len lỏi qua chiếc mũ sắt, thấm qua miếng giáp bảo vệ miệng,
đem đến cho tôi một vị khác, nó giống như hơi ẩm thấp, bùn đất và đầu tạp ố của
HaNoiCapital. Tôi căng mắt mình lên, từng thớ cơ xiết lại, đôi tai như thò ra
khỏi mũ sắt để xem xét tình hình, con chiến mã gầm vang cả một vùng trời nơi
làng quê thanh bình.
Con
đường bỗng nhiên quặn lại, ngoằn ngoèo, trơn tượt như thân mình của con tử xà
Basilik........ Nó quay đầu, lao về phía tôi, cặp răng nanh sắc ngòn, đôi mắt đỏ
màu máu và hơi thở đông cứng mọi thứ xung quanh
Tôi
chỉ kịp kết ấn Thorne.... Nhanh như cách ông bạn Duck Ky xứ Ca Xa gục xuống bàn
nhậu. Và sau đó, cả tôi và chiến mã ăn trọn cú tông của con tử xà. Thậm chí,
tôi còn không kịp nhìn xuống xem chiếc khiên thánh đã được triệu hồi ra chưa.
Mọi
thứ tối xầm lại
Tôi
nhăn mặt, cố gắng gượng dậy, lết vào bờ tường của một toà lâu đài bỏ hoang gần
đó, cố mở mắt xem kẻ đứng sau mọi chuyện là ai.
Và
đúng như điều chúng ta lo sợ "kẻ mà ai cũng biết là ai" đó xuất hiện,
nở một nụ cười độc ác về phía tôi. Chỉ khác một điều như ở trên phim ảnh, là
khi cái ác giao giảng về lý tưởng của mình, là lúc tôi toát lên hào quang nhân
vật chính. Hắn giờ ngón tay phép về phía tôi và hét lên
Avada
Kedavra
Tự
nhiên, từ ngực tôi toả lên một luồng sáng, chiếu thằng từ trên trời xuống,
xuyên qua bầu trời đầy mây đen và những cái lá tre đang xào xạc. Mọi thứ tụ lại
thành một hình tròn. Từ đó bước ra một người đàn ông, quấn độc một chiếc khố đến
đầu gối
Tôi
chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau, một chiếc mũ lông hạc ôm trọn đến gáy, tấm
lưng trần bao phủ bởi những hình xăm, hai tay là cặp rìu vàng ánh lên những tia
nắng, phản chiếu ánh mặt trời
Khi
tia sáng xanh lục chết chóc từ kẻ thủ ác lấn đến, mọi thứ xung quanh tối xầm lại,
làn khói đen ngùn ngụt như nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Người đàn ông khụy gối,
nhấc hai chiếc rìu lên. Tôi nghĩ ông ấy sẽ lia hai chiếc rìu ra, nhưng không.
Hai
chiếc rìu được đan lại thành hình chữ X, người đàn ông thét lên như rung chuyển
đất trời. Mặt đấy dưới chân tôi sụp xuống, nhưng mọi thứ ấm áp đến lạ thường
Expelliarmus
Hai
chiếc rìu lơ lửng giữa không trung, đan chéo thành một chiếc trống đồng, bao phủ
toàn bộ cơ thể tôi.
Tia
sáng xanh lục ập tới, mọi thứ tối đen cản lại sau màn chắn. Voldemort gào lên
và chúc người về phía trước, nhưng hẳn chỉ khiến mọi thứ với hắn càng trở nên
vô vọng hơn.
Người
đàn ông rùng mình, tiến dần về phía trên. Hai người lao vào nhau, điểm chạm
bùng lên một vụ nổ, như cái cách mà vũ trụ được sinh ra.Tôi nhắm chặt mắt lại,
nhưng vẫn cảm nhận được một tia sét cào lên mặt tôi.
Hắn
đã để lại thứ gì đó, kẻ mà ai cũng biết là ai
Mọi
thứ im lặng, và tôi cũng lặng im.
Nhận xét
Đăng nhận xét